Không phải là kẻ tiểu nhân, cũng không phải là người xấu, vậy theo bạn, kiểu người nào đáng sợ nhất trong cuộc sống của chúng ta? => Ly hôn chỉ vài tháng sau khi cưới
Tôi có quen một cô bạn vừa kết hôn được vài tháng đã ly hôn, nguyên nhân là bởi cô không muốn sống mà luôn phải để ý nét mặt, thái độ của người khác.
Cô nói, sau khi kết hôn, ông xã đi làm ngay, chức vụ cũng thuộc tầng lớp quản lý thu nhập cao trong công ty.
Ở nhà một mình buồn chán, thỉnh thoảng cô đi mua sắm, quẹt thẻ, số tiền có khi lên đến cả vài trăm triệu đồng.
Chồng thấy hóa đơn quẹt thẻ liền góp ý và nói sẽ hạn chế số tiền chi tiêu của vợ. Trong lúc nóng giận, cô liền ném chiếc thẻ vào mặt chồng, nói mình sẽ đi làm kiếm tiền, tự làm thẻ, tự mua sắm, tự sống cuộc sống của mình mà không phải để ý đến nét mặt của người khác.
Tôi hỏi lương của ông xã cô bao nhiêu một tháng, cô đắc ý trả lời không nhiều, chỉ tầm 300 triệu.
Tôi nghe mà trong lòng cảm thấy tiếc thay cho cuộc đời của bạn mình. Bởi lẽ, nhìn từ góc độ khách quan, chồng bạn tôi không phải là một người hẹp hòi mà thậm chí anh ta còn là một người biết bao dung. Sự nóng nảy, thiếu suy nghĩ của bạn tôi đã đặt dấu chấm hết cho duyên phận của hai người.
Khi một người đàn ông làm đến cấp quản lý, mặc dù tiền kiếm được không ít nhưng áp lực chắc chắn sẽ không nhỏ. Tôi tin rằng anh ta cũng sợ vợ lo lắng nên mới không để cô bạn tôi biết những vất vả trong công việc.
Kết quả là bạn tôi đã không biết trân trọng hạnh phúc, vẫn cho rằng lương của anh ta vẫn còn quá thấp. Trong cuộc sống này, những người sống trong sự vô minh như cô bạn tôi có lẽ không ít.
Vô minh là nọc độc đầu tiên trong số ba nọc độc được gọi là Tam Độc, đó là sự đần độn hay u mê; sự thèm khát, bám víu và hận thù. U mê sẽ đưa đến những hành động ngu đần và sai lầm, mang lại những xúc cảm bấn loạn trong tâm thức.
=> Đánh bạc để đổi đời
Hàng xóm nhà tôi là một người thật thà nhưng kể từ khi bị công ty cho nghỉ việc, anh ta trở lên lầm lì, mất ý chí, cả ngày chỉ ở trong nhà không đi đâu.
Sinh hoạt phí hàng tháng trong đó có cả tiền lãi ngân hàng vay mua nhà, tiền học phí đều do vợ làm kế toán ở một nhà hàng gánh vác.
Mặc dù mọi người đều rất nhiệt tình giúp vị hàng xóm đó tìm việc nhưng anh ta chỉ làm được vài hôm là muốn nghỉ. Về sau, anh ta bắt đầu sa vào cờ bạc. Ban đầu, số tiền bỏ ra đánh bạc còn ít nhưng về sau, thua lại càng thua, đến học phí và sinh học phí của con cũng mang đổ vào trò đỏ đen.
Cũng vì lẽ đó mà tôi thường nghe thấy tiếng vợ chồng họ cãi vã vào những buổi đêm muộn. Về sau, các cuộc cãi vã ngày một nhiều và vượt qua ranh giới của cánh cửa ra ngoài, kinh động cả khu. Thậm chí, anh ta còn mời cả trưởng khu và hàng xóm chúng tôi đến phân giải giúp.
Anh ta phân bua rằng mình cũng vì muốn tốt cho gia đình nên muốn đổi vận xem sao chứ bản thân không phải là người thích cờ bạc. Hơn nữa anh ta đã học được bí quyết thắng bạc, chỉ cần cho anh ta một chút vốn nữa, anh ta sẽ thắng và mang thật nhiều tiền về nhà.
Còn chị vợ chỉ biết khóc ròng, nói nhà có bao nhiêu tiền đều đã tiêu hết sạch. Số tiền ít ỏi còn lại trong nhà là vừa vay mượn được bên nhà ngoại, chồng mà mang đi thì bọn trẻ sẽ phải ăn gì để sống?
Nghe xong câu chuyện, mọi người đều nói anh chồng không đúng rồi khách sáo giải tán. Về sau, nghe nói vì nợ xã hội đen nhiều tiền quá nên anh ta không dám quay trở về nhà.
Vô tri – ai cũng có, chỉ cần bạn thừa nhận sự vô tri của bản thân, nó sẽ không làm nguy hại người khác. Còn vô minh là thứ vô cùng đáng sợ.
Cổ nhân nói: Người biết người là trí, người tự biết mình là minh.
Cái gọi là vô minh, nghĩa là con người không ý thức được bản thân vô tri, thậm chí còn tin rằng bản thân mình luôn đúng, không nghe lời khuyên của người khác, thậm chí còn hiện thực hóa những hoang tưởng của bản thân để rồi hại người, hại mình.
Thế nên, người vô minh là đáng sợ nhất, đặc biệt là khi người này là người thân hoặc là người có chung lợi ích với bạn.
Con gái đòi bố mẹ chia tài sản
Ở quê tôi có một gia đình giàu có, sinh được ba người con gái. Tình cảm của ba chị em gái rất gắn bó, đi học, về nhà, đọc sách hay đi ngủ, lúc nào cũng có nhau. Lối cư sử ấy trở thành giai thoại trong làng.
Sau khi lớn lên, các cô gái lần lượt đi lấy chồng, hai cô chị vẫn sống cùng nhau, tình cảm vẫn gắn bó thân thiết. Chỉ có cô thứ ba lấy chồng xa, được gả cho một người làm kinh doanh.
Được vài năm, chồng của người em kinh doanh không thuận lợi, nợ nần chồng chất. Một hôm, cô em trở về nhà đề nghị bố mẹ phân chia tài sản cho mình một phần. Người mẹ nghe vậy bị sốc, suýt chút nữa ngã quỵ.
Hai người chị mắng em bất hiếu nhưng cô em làm ầm lên, nói mình không sớm thì muộn cũng sẽ được chia gia sản, bây giờ là lúc khó khăn, cô ta muốn lấy tiền trước có gì là sai?
Trước sự cố chấp của con gái, song thân phụ mẫu cuối cùng cũng đồng ý phân chia toàn bộ gia sản làm 3 phần.
Người con út vẫn chưa bằng lòng, nói phải chia làm 4, mình lấy 2 vì hai chị không phải trả nợ, chồng các chị đều kiếm ra tiền và có của ăn của để, còn chồng mình đang nợ nần, lẽ nào cả nhà thấy chết mà không cứu? Không lo cho cô ta không có chỗ dựa?
Hai người chị nghe xong cảm thấy buồn vô hạn. Họ không quan tâm đến số tài sản kia mà chỉ thất vọng về cô em gái đã trở nên quá thực dụng và không còn biết đến đạo lý.
Thế nhưng vì được bố mẹ nuông chiều, lại khóc lóc và đòi tuyệt thực nếu không được đáp ứng yêu cầu nên cuối cùng, mọi người đành làm theo lời cô ta.
Sau khi cô em út mang số tài sản được chia đi, hai người chị bắt đầu xa lánh em và dần dần đối xử với em như người xa lạ.
Có thể nói, cô em út vì tài sản mà cắt đứt duyên phận với gia đình.
Duyên phận giữa người với người, có thể sâu sắc, cũng có thể nhạt nhòa, có thể dài hoặc ngắn, có thể biến thành thiện duyên hay ác duyên, hoàn toàn do cái gọi là vô minh quyết định.
Có lòng tốt giúp bạn nhưng…
Tôi có một người bạn học thời trung học kinh doanh thực phẩm chức năng.
Có một hôm, cậu ta đến mượn tiền tôi, nói đang có việc gấp. Tôi vì muốn giảm bớt gánh nặng giúp bạn nên đã mua hàng để cậu ta có thu nhập.
Thế nhưng dường như người bạn này nghĩ tôi giàu có lắm nên vài ngày sau, cậu ta lại mang đến một đống hàng mới và thuyết phục tôi chúng tốt cỡ nào.
Tôi nghĩ có thể bạn mình lại đang thiếu tiền nên quyết định mua thêm, đồng thời ám thị rằng thu nhập của tôi không cao, hơn nữa thực phẩm chức năng trong nhà đã nhiều lắm rồi, uống vài năm cũng không hết nên sẽ không mua thêm nữa.
Cậu ta cười nói mình hiểu rồi. Tôi cũng nghĩ rằng cậu ta cũng tự biết mình phải làm gì và sẽ không đến nữa.
Không ngờ, mới được một tuần, cậu ta lại đến và nói đây là sản phẩm mới nhất vừa nhập từ nước ngoài và ép tôi mua. Lần này, cậu ta nói không chỉ được giảm giá mà tôi có thể nợ, khi nào có tiền trả cũng được.
Tôi nghe xong, trong lòng cảm thấy tiếc nuối vì tôi biết rõ, lần này, duyên phận giữa chúng tôi đã hết.
Tôi nói thẳng với cậu ta đừng coi tôi là thằng ngốc nữa, tôi thật lòng giúp đỡ nhưng cậu ta đã nghĩ tôi đã mắc lừa mánh khóe của cậu ta.
Nghe xong, cậu ta giận dữ ra mặt, kể tội, trách móc tôi một hồi rồi đi. Kể từ đó về sau, chúng tôi chẳng bao giờ liên lạc lại.
Người với người, có thể là bạn, cũng có thể trở thành kẻ thù, duyên phận dài hay ngắn là do cái gọi là vô minh quyết định...
--------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét