Thật may mắn, với tôi việc học hành bao giờ cũng dễ dàng. Nên khi được bố mẹ giao “trọng trách” dạy dỗ hai đứa em sinh đôi, tôi tự tin rằng nếu tôi dạy chúng như nhau thì chúng cũng sẽ giỏi y như tôi và luôn được điểm A.
Với Amanda, cô em gái trong cặp sinh đôi, thì đúng là như vậy. Nó học rất nhanh và luôn được điểm cao. Nhưng với Eric, cậu em trai, thì tôi hiểu cuộc sống còn quá nhiều thử thách.
Tôi cố hết cách. Nào là giúp Eric làm bài mỗi tối, dẫn nó đến các câu lạc bộ thiếu nhi, mua sách và đĩa cho nó học. Nhưng dù Eric (và cả tôi) có cố đến đâu, Eric vẫn luôn chỉ nhận được điểm C, kèm theo rất nhiều thất vọng của tôi và nước mắt của Eric. Tôi trở nên thường xuyên cáu bẳn và khó chịu mỗi khi phải kèm Eric học. Có lẽ nó không có "gen học giỏi" giống như tôi và Amanda chăng?!
Năm Eric 16 tuổi, một lần khi chúng tôi đang ngồi chờ ba đi làm về thì có điện thoại. Ba tôi bị đau tim đột ngột và đã được đưa vào bệnh viện. Ba tôi là người quan trọng nhất trong cuộc sống của Eric trong suốt những năm qua. Mẹ thì bận túi bụi, còn tôi, chị của nó thì luôn có những bận bịu của riêng mình. Chỉ có ba dẫn Eric đi cắt tóc, đi ăn kem và cùng chơi bóng chày với nó. Ba là Người bạn số một của Eric.
Khi chúng tôi hớt hải chạy vào bệnh viện, tôi đã lo lắng đến mức không còn để ý gì tới xung quanh. Chỉ trong một giây, tôi nhận ra rằng Eric không còn đi bên cạnh tôi. Khắp hành lang bệnh viện toàn những người lạ. Rất nhiều người già, họ chống gậy hoặc ngồi trên xe lăn. Nhưng không thấy Eric đâu cả. Chưa bao giờ tôi giận Eric như thế. Đây không phải là lúc gia đình tôi có thời gian để đi tìm nó, hoặc quan tâm đến nó nhiều như bình thường!
Tôi chạy lộn lại hành lang để tìm Eric. Ngay chỗ cầu thang, tôi thấy Eric đang lăng xăng. Chưa kịp gọi Eric, tôi thấy nó cúi xuống bên cạnh một cô y tá đang cố gắng dìu hai bệnh nhân già.
- Em giúp chị được không? - Eric nói với cô y tá, trong khi đỡ tay một trong hai bệnh nhân, và trong khi cô y tá còn chưa kịp trả lời, Eric nói tiếp - Ba em luôn giúp em đi từng bước khi em còn bé. Em nghĩ ba sẽ vui khi biết em có thể giúp một người khác bước đi.
Kể từ khoảnh khắc đó, tôi biết tôi sẽ không bao giờ trách móc Eric vì những điểm kém ở trường nữa. Tôi sẽ không bao giờ kỳ vọng nó phải thay đổi theo ý tôi nữa, bởi vì con người mà tôi đang nhìn thấy tốt hơn rất nhiều so với con người mà tôi vẫn muốn nó trở thành. Không cuốn sách nào dạy Eric làm điều mà nó đang làm. Và không có thang điểm nào để chấm.
Bây giờ Eric đã 20 tuổi. Điểm số của nó vẫn không cao, nhưng nó đang giúp việc ở bệnh viện gần nhà, tiếp tục mở rộng tình yêu thương và lòng quan tâm tới mọi người của mình. Đúng như Eric nói, ba tôi rất vui khi Eric giúp đỡ những người khác, dù nó chẳng bao giờ được điểm A. Mà có lẽ khi một người làm hết sức mình, người đó xứng đáng một điểm A của trái tim, dành cho trái tim.
Kathleen Beaulieu
Hoa Chi (dịch)
Fb Bao Quang Nguyen
.......
***Dưới đây có nhiều câu chuyện thú vị! Hãy để lại biểu cảm để tôi biết bạn đã đọc. Bạn có thể Share nếu muốn!!!
Ảnh minh họa (st)
------------------
Nguồn: Fb Những câu chuyện thú vị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét