TÔ THUỲ YÊN.
Có một lời từ biệt dị thường
Mờ cổ tự
Khắc trên thân đá địa đầu mù...
Người ra đi ý chừng không trở lại
Bao lâu rồi
Bao lâu rồi đá ngủ phiêu bồng
Ôm giấc chiêm bao người gửi lại
Trời đất ngùi ngùi
Nắng mưa đắp đổi
Thiên thu mòn mỏi tiếng ru hời...
Rồi có một lần
Không chỉ bởi tình cờ
Ta đến đó
Đọc thấy lời từ biệt
Và ra đi
Đá ở lại
Đá ở lại
Triền miên lẩn giấc phiêu bồng
Mòn mỏi chiêm bao nhòa nhạt
Trời đất kia còn bao thiên thu?
Xin uống nốt
Xin uống nốt
Phần rượu còn sót lại đêm qua
Một lần nữa, nắm tay từ biệt
Cố giữ lòng tịnh lặng thinh không
Sao mai thất sắc
Van vỉ đêm tàn
Con chim nào vỗ cánh
Động gợn thời gian
Nhà ai hửng lửa
Dậm sương lan
Trôi trôi nỗi buồn vô dạng
Chạm mơ màng ngọn cỏ đầu cây
Ôi điều ước cùng thiên thu họa hoằn người sực nhớ ra chưa?
Trời dậy sáng
Như một lời nói mới
Hồng loang đám ruộng xa, hồng lên khóm tre cao
Mặt trời xao xuyến mọc...
Ôi có hừng đông nào chẳng làm ta muốn khóc?
Một ngày nữa xuống với đời ta
Vui biết mấy
Và cũng buồn biết mấy
Ta ra đi
Đường mở tự lòng ta...
Đi cho tới, tới rồi đi, miết miết...
Lòng không cùng, chốn tới biết là đâu
Ới những con đường như nét cắt
Hãy xẻ giùm ta thế giới thơm
Ta đi tới, lòng chỉ buồn một nỗi
Ôi làm sao đi hết những con đường!
Ta nhớ lắm
Mái nhà xưa khắng khít ngói âm dương
Cỏ bay bám tàn đi rồi mọc lại
Che những đời lạt nhạt sống cho qua
Ta nhớ lắm
Khu vườn xưa cây khế tím mùa hoa
Tuổi nhỏ nấp một lần chơi cút bắt
Chiều cuối hè gọi mãi chẳng còn ra
Ta nhớ lắm
Căn phòng xưa sách dựng cả trên nền
Những khuya khoắt chàng trai đầu bão mộng
Gọi hiển linh hằng thế kỷ ma hoang
Nào hãy như con gió thả mình đi
Trong hoan lạc mênh mang trời đất lạ...
Vinh quang cho người đang ở trên đường...
Đường thám hiểm, đường chiến tranh, đường sứ cống
Đường thỉnh kinh, đường hành hương, đường hôn phối, đường thương buôn...
Ô, những con đường như dải nhạc
Vận hành ngời ký ức không gian
Mỗi sớm hôm nhân loại đi về...
Và cả những con đường thiên tai phế bỏ
Cả những con đường vừa có dạng đường...
Ta đi tới như người thừa kế mới
Hãy hát lên nào
Hãy hát lên nào, sao chẳng hát?
Hãy hát lên nào, vỗ trán hát
Những khúc bất ngờ
Như lửa bật ra từ đá chạm
Những khúc bất ngờ
Chưa từng ai hát trong trời đất
Trước tiên vui lấy một mình ta
Những sáng, trưa, chiều, tối...
Ô, không riêng mây, gió và chim
Mà cả thời gian cũng kết tập
Nao nức đi cùng ta trăm năm...
Nghe chừng ta đã già vô thủy
Nghe chừng ta vẫn trẻ vô chung
Và cát bụi nặng tình liên đới cũ
Thay phiên nhau mà tiễn chân ta...
Ta đến đây
Bờ bãi hỗn mang
Những di thể lên nấm lêu rêu
Của những gì một thuở huy hoàng
Làm khách tạm
Những chiều hôm nhìn lửa nhớ tiền thân
Nào phải chỉ đêm nay
Mà hằng đêm
Mà mãi mãi
Ta ngồi, đầu đẫm trắng sao sa...
Nào phải chỉ đêm nay
Mà hằng đêm
Mà mãi mãi
Lòng cời thao thức sáng âm u...
Hành giả ơi
Gà lay tỉnh một thế mé rừng hư định
Ôi điều ước cùng thiên thu họa hoằn người sực nhớ ra chưa?
Hãy hạnh phúc nhất thời
Như dấu lặng
Hãy hạnh phúc nhất thời
Như tiếng mưa rào, như lời cỏ hát
Như ánh chớp đùa, như hạt sương gieo
Như gợn nước lan reo mà tự hủy
Như cái ôm choàng, như cái vẫy tay
Như ánh mắt tình cờ đắm giạt dòng đời
Như những gì hiện biến hiện...
Hãy hạnh phúc nhất thời
Hạnh phúc mãi
Ôi cuộc trăm năm
Tấm chăn nghèo
Chắp chằm muôn mảnh vụn
Đời ta sáng mượn ánh tàn dư
Đến từ một hành trình đã tắt nghỉ
Cánh cửa lớn lao nào
Mở ra và đóng lại
Nhanh thật nhanh
Tưởng chừng không đóng mở
Cánh cửa lớn lao nào
Mở ra và đóng lại
Kín như bưng
Tưởng chừng không có cửa
Cánh cửa này, ta cũng sẽ đi qua
Ôi những thân đá tiên tri già hôn mê vạn đại
Đứng rải
Đường ta đi
Như những thân bằng chờ đưa tang lễ lớn
Ruỗng tâm can
Khóc thầm đời bể dâu...
Ta cũng khóc một chiều nào
Ôm chầm lấy đá
Thương cho ai
Thương cho ai...
Ôi điều ước cùng thiên thu họa hoằn người sực nhớ ra chưa?
Ta đi tới
Mong còn tới nữa
Nhìn thế giới mà ta thấy diệu kỳ
Trong khoảnh sáng buồn rầu
Chừng của một que diêm
Rồi đến một hôm nào
Ta mắc lại
Trên cành cây bất chợt gặp bên đường
Tấm áo sinh thời nặng trĩu bụi
Như một lời từ biệt nghe rồi quên
Ta ra đi
Đá ở lại
Thiên thu mòn mỏi giấc phiêu bồng
Chiêm bao nhòa nhạt...
Mãi mãi
Kể từ nay
Mây, gió, chim bay...
Không có ta cùng theo
Mãi mãi
Kể từ nay
Trời đất ngùi ngùi
Mưa nắng mới...
Ôi điều ước cùng thiên thu họa hoằn người sực nhớ ra chưa?
Tô Thùy Yên, Thơ tuyển, Minesota, 1995
-------------
Nguồn: Fb Trần Xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét