Sống ở Mỹ buồn lắm, vì người ta đi làm, đi học, lái xe đi đâu cũng xa, về nhà chỉ thích ở nhà thôi. Gia đình là chánh chứ bạn bè nhậu nhẹt chè chén hay cà phê la cà ngồi đồng chẳng mấy khi. Đi làm hưởng công theo sức nên ai cũng cắm mặt làm chẳng màng xao nhãng. Chả có quái gì vui. Hình selfie ăn 5 sao, uống cafe quán nổi tiếng, đồng bọn đẹp đồ có đâu mà up mỗi ngày. Buồn thấy mẹ.
Sống ở Mỹ buồn lắm. Thực phẩm, hoa trái, rau củ không đến từ "nước bạn". Trồng tại Mỹ Quốc và rẻ hơn 3 lần so với quê nhà. Cứ cầm thứ gì lên cũng gửi giá về cho bạn ở nhà với nỗi ấm ức khó tả. Ăn miếng ăn mà nhớ cả quê hương.
Sống ở Mỹ buồn lắm. Cái gì cũng có luật có lệ gắn liền với quyền lợi thiết thực nên chả mấy ai chịu đi phạm luật làm gì cho lý lịch có dớp cả đời xấu hổ khó tiến thân nên muốn lên FB chửi xã hội hiện thời đang ở thì cũng phải động não. Ngó về quê nhà lại mắc chửi. Ở xứ người chửi xứ ta lại thấy không thuận miệng. Lại buồn thôi.
Sống ở Mỹ buồn lắm. Con nít tới trường phụ huynh ít phải gây nhau với nhà trường, ít có dịp cự cãi với thầy cô. Hiếm khi đăng được cái clip con bị cô quánh và cũng ít nhà nào có "zú nuôi" nên khó kiếm share, câu like bằng videoclip dạng này. "Buồn" hơ!
Sống ở Mỹ giàu cũng lau mông bằng miếng giấy mềm chất lượng như người nghèo, trung lưu cũng ăn trái cam non-China như người giàu, nghèo cũng có sữa cho con uống mỗi ngày, hên hên gặp con ruồi trong hộp thì giàu liền trong chớp mắt chứ chẳng phải tù tội gì. Cứ bình ổn như vại buồn thái mẹ.
Sống ở Mỹ buồn lắm, cũng có ông, cũng có cha cũng là cháu cũng có người quen có bạn. Vô bất cứ đâu chìa giấy tờ đính kèm câu "tao con ông cháu cha có quen biết" cũng bị chỉ vô hàng bắt xếp như bá tánh người ta. Bực hông?
Sống ở Mỹ buồn lắm. Buồn nhứt là quá rành quê nhà. Rành đến giá cả của cọng hành, miếng thịt, và rành cả tỷ giá tiền tệ. Cứ quy đổi theo Mỹ kim thì dân làng mình kiếm tiền từ sức lao động chân chánh thì được ít mà chi tiêu thì quá mắc. Buồn vì "nước bạn" quá cận kề và các già làng mình thì quá là hảo hữu mở cửa cho sản phẩm nước bạn ùa vào, đến nỗi nhìn trái cam to cũng thấy sợ, gặp con sâu đeo cọng rau ăn nham nhở thì mừng ăn tiếp. Nấu cho con nồi canh thì nhắm mắt nuốt lệ mà thả muỗng muối không biết có kim loại nặng hay gì không, nước mắm bớt chấm tự nhủ lòng bớt ăn mặn có lợi cho sức khoẻ...Lỡ rành nên buồn lắm.
Sống ở Mỹ mà là kiếp thiên di từ chữ S, sành sỏi tiếng mẹ sanh, tri kiến đủ đầy về nơi chôn nhau cắt rốn, không còn người thân chốn ấy cũng còn bè bạn, hàng xóm, ngừoi thân quen. Sẽ hưởng an lành song hành cùng cay đắng, xót thương người cùng tiếng nói, màu da. Hở ra là buồn, là chạnh lòng và khao khát rồi ước mơ rồi lại buồn. Lẩn quẩn mãi thôi.
Sống ở Mỹ cũng buồn lắm, ra trước toà Bạch Ốc chửi banh nhà lồng ông tổng thống lâm thời cũng chả ai thèm đếm xỉa. Lên Facebook buông câu bất kính với cựu lãnh tụ dân tộc sợ không có cửa về làng thăm má ba bên quê nhà nên dù ở xứ sở tự do vẫn tự giam hãm mình trong tù ngục vô hình. Ai thoát vòng ấy miệng lời thênh thang thì đã tự biết mình chẳng còn mối thâm tình ruột rà nào còn xót lại nơi chốn khai sanh và mang danh "phản động lưu vong". Hỏi có buồn không?
Sống ở Mỹ ôi thôi vạn sự buồn, buồn lắm, nhứt là dân Việt máu đỏ, da vàng.
Hôm qua, bạn gái hỏi "Có muốn qua Mỹ sống không?" Thì thưa bạn rằng "trả lời thay cho chín triệu người nữa được không?". Mấy mươi năm trước thuyền nhân vượt biển, nuốt lệ, đổ máu để lưu vong. Mấy mươi năm sau câu hỏi này trở thành câu hỏi tu từ. Trả lời hay không cũng bằng thừa.
----------------
Nguồn: Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét