19 tháng 11, 2016

3 câu chuyện nhân quả: Phải chăng người xấu vẫn sống tốt?


Câu chuyện về quan huyện họ Vương
Ở huyện Hiến có một vị quan huyện họ Vương. Mỗi khi xử kiện cho dân, ông luôn biết cách moi tiền người ta. Tuy nhiên, mỗi lần ông tích luỹ được một khoản tiền thì lại có việc ngoài ý muốn cần phải chi tiêu. Tại miếu Thần Hoàng có một người tu Đạo, một buổi tối ông ta nghe thấy hai tên quỷ cầm cuốn sổ quan trạng nói chuyện với nhau.

Một tên nói: “Lão ta hôm nay kiếm được rất nhiều tiền, chúng ta sẽ dùng cách gì để lão tiêu hết chúng đi đây?”

Tên còn lại suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có Thuý Vân đủ rồi, không cần phức tạp làm gì.”

Bởi vì miếu này thường có quỷ lúc ẩn lúc hiện nên người tu Đạo cũng chẳng lấy làm sợ hãi. Chỉ có điều ông ta không biết Thuý Vân là ai, cũng chẳng biết hai tên quỷ nhỏ đang tính tiêu tiền của ai.

Qua một thời gian, có một cô nương tên là Thuý Vân chuyển đến huyện Hiến. Quan huyện họ Vương kia rất mực sủng ái cô ta, vì cô mà tiêu hết tám, chín phần tiền tích luỹ được. Ông ta còn tự dưng mọc một cái mụn ác tính, cầu đủ loại danh y đến chữa, đến lúc khỏi bệnh thì tiền tích được cũng đã hết sạch.

Nhiều người đoán họ Vương cả đời xảo quyệt như vậy, tính ra chắc cũng phải tích được ba, bốn vạn lượng vàng, vậy mà đến cuối đời ông ta mắc phải bệnh dại, đến cái quan tài cũng không có mà chôn.

Những câu chuyện huyền bí về nhân quả
Vào thời Ung Chính, Tô Đẩu Nam uống rượu cùng với một người bạn bên sông Bạch Câu. Tô Đẩu Nam vừa uống rượu vừa oán trách nói: “Ông Trời không có mắt, thiện không được thiện báo, ác chẳng có ác báo”…

Vừa lúc đó, có một người lạ mặt đi qua, thấy vậy liền nói: “Ông nghĩ thế gian này không tồn tại báo ứng ư? Vậy ông nghĩ xem: Kẻ háo sắc, thể nào cũng mắc bệnh khó chữa; kẻ bài bạc, thể nào cũng thua sạch; kẻ cướp giật, thể nào cũng bị bắt; kẻ sát nhân, thể nào cũng đoản mệnh; đây đều là nhân quả báo ứng cả. Đương nhiên, cùng là háo sắc, nhưng trời sinh nhiều ít khác nhau; cùng là con bạc, nhưng thủ đoạn cao thấp khác nhau; cùng là cướp, nhưng băng đảng và cách uy hiếp khác nhau; cùng là giết người, nhưng có cố ý và vô ý;

Vậy thì báo ứng của họ tất nhiên cũng phải tuỳ thuộc vào điều đó mà nhận lấy. Dù cho có báo ứng, có người lấy công chuộc tội, có người nhận báo ứng một cách rõ ràng, có người lại mờ mờ mịt mịt mà chịu báo ứng.

Cũng có người do phúc phận chưa hết, nên báo ứng sẽ lưu lại về sau. Hoàn cảnh không giống nhau, thì đều phải sắp xếp cho hợp lý. Tất cả đều được sắp xếp rất tinh vi ảo diệu! Ông chỉ dựa vào ý kiến cá nhân mà nói Trời không sáng suốt thì quả thật là không cẩn trọng lời nói của mình rồi.”

“Cũng lấy ông mà nói, trong mệnh của ông sẽ làm đến Quan thất phẩm. Bởi vì lắm mưu nhiều kế, nên trời phạt chỉ có thể làm đến Quan bát phẩm. Lúc ông từ Cửu phẩm thăng lên thành Bát phẩm, trong lòng đắc ý kế sách của mình đã thành công. Nói không chừng, chính kế sách ấy lại thể hiện tâm tính của ông, Thần liền giáng ông từ Thất phẩm xuống thành Bát phẩm ấy chứ.”

Tiếp đó, người này đến bên cạnh ông bạn của họ Tô, nói nhỏ vào tai ông ta: “Những việc kia ông đều đã quên rồi sao?”

Người bạn đó nghe xong, toàn thân phát lạnh, liền hỏi: “Việc riêng của cá nhân tôi, ông làm sao biết được?”

Người lạ mỉm cười rồi nói: “Việc của nhân thế, Thần Linh đều thấu, nào chỉ có mỗi tôi biết đâu!”. Nói rồi ông ta liền bỏ đi, ra khỏi cửa, thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Thiện ác cho đến cuối cùng sẽ đều có nhận báo ứng, nhân quả chẳng sót một ai!

Mơ thấy cha, tâm bình an.
Ở huyện nọ có một người họ Thôi đi kiện cáo các cường hào ác bá. Nhưng anh là người đúng, vậy mà lại thua kiện. Anh ta cảm thấy rất bất bình, trong lòng có ý muốn tự vẫn.

Tối nằm ngủ, anh ta mơ thấy người cha đã mất của mình về báo mộng, nói: “Lừa được người khác, cũng không lừa nổi Thần. Người có cấu kết với nhau, chứ Thần thì không. Người thế gian càng chịu khổ bao nhiêu, trái lại Thần lại càng hài lòng bấy nhiêu.

Hôm nay bọn cường hào đó được đắc ý, đều nhiều nhất là mười năm sau, cũng phải khiếp sợ trước bản phán xét tội nghiệp của mình thôi. Ta làm quan ở âm gian, nhìn thấy Phán ti ghi vào sổ như vậy rồi, con còn giận cái gì đây?”

Tỉnh dậy họ Thôi kia liền chẳng còn chút oán hận nào nữa, cũng chả bao giờ nhắc đến việc này nửa lời.
-------------------
http://www.daikynguyenvn.com/ - Minh Xuân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét