Phần 1: Sự trở lại của lão bộc trung thành
Có rất nhiều câu chuyện được kể như là “bằng chứng” cho sự luân hồi; trong đó nhiều người khi sang kiếp khác vẫn mang những vết sẹo hay dấu ấn đặc biệt trên cơ thể có liên quan đến những vết thương, bệnh tật hay đặc điểm nhận dạng trong tiền kiếp.
Những câu chuyện về luân hồi, tái sinh, về tiền kiếp, hậu thân… luôn có sự thu hút đặc biệt tự cổ chí kim, từ Đông sang Tây. (Ảnh: Internet)
Dưới đây là một số câu chuyện có thật được ghi chép lại, còn những diễn biến ấy có chứng tỏ rằng linh hồn con người sau khi chết có luân hồi thật hay không tùy thuộc vào suy xét của từng độc giả.
1. Sự trở lại của lão bộc trung thành
Chỉ khi nhìn phần tai có tật của đứa cháu mới sinh, bác sĩ Delarry mới tin Felix quả thật đã đầu thai như linh hồn ông đã thông báo trước đó.
Trong một tạp chí về tâm linh xuất bản tại Pháp năm 1948, bác sĩ người Pháp Maurice Delarry đã kể về trải nghiệm của chính ông về cái gọi là sự đầu thai của một người quen biết. Trước đó, bác sĩ Delarry không tin chuyện luân hồi, rồi những gì trải qua khi nghiên cứu về thuật cầu cơ khiến ông dần tin chắc điều này là có thật.
Theo lời kể của Maurice Delarry, một buổi tối tháng 5/1947, vợ chồng ông đang cầu cơ thì chiếc xe lay động, lần lượt chỉ vào 5 chữ cái, biểu thị cái tên của linh hồn đang nhập vào cơ, đó là Felix. Họ hỏi: “Ông Felix muốn gì?”. Linh hồn trả lời: “Tôi muốn báo cho ông bà biết rằng một ngày gần đây tôi sẽ trở lại trong gia tộc của ông bà”. Hai vợ chồng hỏi tại sao, linh hồn không giải thích mà chỉ khẳng định lần nữa: “Đúng, tôi sẽ trở lại trong gia tộc của ông bà”.
Bác sĩ Maurice nói, họ hàng của ông bà rất đông và sống rải rác khắp nơi, vậy ông Felix có thể nói rõ ông sẽ trở lại ở địa phương nào không. Felix nói địa điểm và tên gia đình mà ông ta sẽ “tới”.
“Có chắc ông sẽ vào gia đình ông A. bà con của chúng tôi?”. “Đúng vậy, gia đình họ hiện có hai con gái”. Vợ chồng bác sĩ hỏi Felix có biết tên hai cô bé ấy không, linh hồn bảo có rồi đọc đúng tên, cả ngày sinh tháng đẻ nữa. “Ông ta” cũng tiết lộ, ngày ông trở lại dương gian là 24/9/1947, vào lúc rạng sáng.
Từng câu hỏi và trả lời trong buổi cầu cơ đó đã được bác sĩ Maurice Delarry ghi lại để đối chứng sau này. (Ảnh minh họa: Internet)
“Nhưng chúng tôi làm sao có thể biết chắc đứa bé được sinh ta ấy chính là ông đầu thai?”, bác sĩ hỏi. Felix trả lời: “Cô J. (tên của vợ bác sĩ) sẽ nhận ra ngay khi nhìn thấy tai phải của tôi, vì tôi chính là Felix, người hầu trung thành của ông bà thân sinh cô ấy”.
Từng câu hỏi và trả lời trong buổi cầu cơ đó đã được bác sĩ Maurice Delarry ghi lại để đối chứng sau này, nhưng không tiết lộ với ai. Gia đình ông A. mà linh hồn Felix nói đến chính là gia đình chị họ của bà bác sĩ. Lúc đó vợ chồng Delarry không hề biết người chị họ sống ở xa ấy đã mang thai. Và 4 tháng sau, đúng ngày 24/9/1947, họ nhận được điện tín từ chính người họ hàng ấy thông báo đã sinh hạ một bé trai lúc 8h sáng.
Ba tháng sau, vợ chồng bác sĩ mới có điều kiện đến thăm chị họ và được gia chủ đưa vào phòng nhìn mặt em bé. Khi bà Delarry lại gần chiếc nôi, đứa bé chăm chăm nhìn bà, miệng mỉm cười nhưng nước mắt tuôn ra, rồi giơ tay về phía bà như đòi bế. Bố mẹ bé ngạc nhiên hết sức vì thấy con mình trước đây không bao giờ chịu theo người lạ.
Vợ chồng bác sĩ nhìn thấy miếng vải băng ngang đầu em bé thì đoán biết phần nào nguyên nhân, nhưng vẫn giả vờ hỏi sao phải băng, có phải bé bị chốc lở không. Người mẹ đáp: “Không phải, vì bé có tật ở tai phải ngay từ lúc sinh ra, vành tai chỉ dính một chút vào da đầu, bác sĩ nói phải bôi thuốc và băng lại một thời gian cho nó liền”.
Đến lúc này, vợ chồng bác sĩ Maurice Delarry không còn nghi ngờ gì về điều mà Felix đã thông báo trước đây cũng như sự tồn tại của luân hồi, bởi lão bộc Felix trước đó cũng có tật ở tai y hệt như vậy.
Phần 2: Vết bớt kỳ lạ của những đứa trẻ sơ sinh
Có rất nhiều câu chuyện được kể như là “bằng chứng” cho sự luân hồi; trong đó nhiều người khi sang kiếp khác vẫn mang những vết sẹo hay dấu ấn đặc biệt trên cơ thể có liên quan đến những vết thương, bệnh tật hay đặc điểm nhận dạng trong tiền kiếp.
Những vết sẹo hoặc vết bớt trên người những đứa trẻ lại có thể là dấu hiệu nhận biết về luân hồi. (Ảnh: Internet)
Vốn là tiến sĩ có tiếng của ngành tâm lý Mỹ, Ian Stevenson từng làm việc tại các bệnh viện và nhiều trường đại học, tác giả của nhiều công trình có giá trị về tâm lý, thế nhưng đến năm 48 tuổi, ông lại từ bỏ lĩnh vực đã đem lại có mình vị trí vững chắc trong giới khoa học đó để điều tra và nghiên cứu về luân hồi. Lý do là, kinh nghiệm trị liệu tâm lý nhiều năm cho ông thấy, cá tính của nhiều bệnh nhân không liên quan gì đến tính chất di truyền hay môi trường giáo dục, và ông nghĩ đó là do tiền kiếp.
Để nghiên cứu, khảo sát các “bằng chứng sống về luân hồi”, Ian Stevenson đã vận dụng kiến thức và các phương pháp chuyên môn về sử học, luật học, tâm lý học, trực tiếp gặp gỡ nhân vật và nhân chứng, tìm các tài liệu (báo chí, nhật ký, báo cáo, giấy khai sinh, hồ sơ bệnh án…). Từ con số rất lớn những trường hợp luân hồi được khảo cứu, ông đã viết nhiều bài khảo luận đăng báo và xuất bản 5 cuốn sách về lĩnh vực này.
Những cuốn sách nghiên cứu về luân hồi của tiến sĩ Ian Stevenson. (Ảnh: Internet)
Những vết sẹo của Corliss
Victor Vincent, một lão ngư dân sống ở Sitka, Alaska, Mỹ, qua đời vào đầu năm 1946 vì bệnh tật. Victor vốn rất thân thiết với cháu gái, vốn đã lấy chồng mang họ Chotkin. Trước khi mất, Victor đã nói cho cô cháu gái rằng ông sẽ đầu thai làm con trai cô. Victor cũng chỉ hai vết sẹo ở sống mũi và sau lưng, hậu quả của 2 lần phẫu thuật, cho cháu thấy và dặn rằng những đặc điểm này cũng sẽ xuất hiện ở đứa bé chưa ra đời.
Một năm rưỡi sau ngày Victor Vincent chết, vào ngày 15/12/1947, cháu gái ông, bà Chotkin, sinh hạ một đứa bé trai đặt tên là Corliss Chotkin Jr. Quả thật, em bé có hai vết bớt ở lưng và sống mũi y hệt vết sẹo của Victor lúc sinh thời.
Ngoài những vết sẹo, Corrliss còn mang nhiều đặc điểm của người ông quá cố như thích chải kiểu đầu đặc trưng của Victor, cho dù mẹ có chải cho kiểu gì đi nữa. Cả Victor lẫn Corrliss đều thuận tay trái, thích bơi lội, thích tàu bè, có khiếu về sửa chữa máy móc, trong khi cha đẻ của Corrliss không hề có năng khiếu này. Còn một điều thú vị nữa, sinh thời Victor nói với cháu gái rằng, khi đầu thai, ông sẽ không còn nói lắp như kiếp sống cũ (một tật mà ông rất ghét mà không thể sửa), nhưng rốt cục thì Corrliss vẫn cứ nói lắp y hệt.
Một người cô của bà Chotkin cũng kể lại, sau khi Victor qua đời, bà có nằm mơ thấy ông trở về sống với nhà Chotkin, dù không hề được bà Chotkin tiết lộ chuyện Victor nói trước sẽ đầu thai. Khi cậu bé Corrliss khoảng 2-3 tuổi, cậu đã nhận ra nhiều người quen cũ của Victor Vincent, trong đó có cả vợ Victor.
Tiến sĩ Ian Stevenson đã đến “khảo sát” trường hợp của Corliss Chotkin Jr. vào năm 1960. Ông cho biết vào thời điểm đó, hai vết sẹo của Corrliss đã mờ dần theo thời gian nhưng vẫn còn rất rõ ràng, đặc biệt là vết sẹo ở sau lưng. Nó rộng khoảng 0,5cm, dài 3 cm, có màu sẫm hơn so với vùng da khác và hơi lồi, xung quanh có nhiều chấm đen giống như vết chỉ khâu quanh vết thương.
Theo lời bà Chotkin kể cho tiến sĩ Ian Stevenson, năm Corrliss hơn 1 tuổi, bà tập cho con nhận biết tên mình, nhưng cậu bé thường cãi một cách nóng nảy: “Mẹ không biết con là ai sao? Con là Kahkody đây”. Đó là cái tên mà bà dùng để gọi Victor Vincent lúc ông còn sống.
Tiến sĩ Ian Stevenson, người đã gặp Corrliss 3 lần, cho biết kể từ khi lên 9, cậu bé dần dần ít nói đến tiền kiếp của mình, và đến khoảng năm 1962 thì nhớ rất ít về kiếp trước. Vào năm 1972 trong lần gặp cuối cùng, tiến sĩ nhận thấy Corrliss đã sửa được tật nói lắp. Anh từng tham gia chiến tranh Việt Nam trong đoàn pháo binh, bị điếc một bên do một quả đạn nổ gần, và sau khi về nước đã trở lại sinh sống ở quê nhà Alaska.
Cặp song sinh nhà Pollock
Tháng 5/1057, tại Hexam Northumberland, Anh, một chiếc xe hơi mất lái lao bổ lên vỉa hè đã đâm chết Joanna 11 tuổi, và Jacqueline 6 tuổi. Không chấp nhận nổi việc mất một lúc 2 đứa con gái, John Pollock đinh ninh rằng, chúng nhất định sẽ đầu thai trở lại làm con ông, dù vợ ông, bà Florence, không bao giờ tin điều đó.
Khi bà Florence mang thai vào đầu năm 1958, ông John quả quyết vợ sẽ sinh đôi dù bác sĩ khám lần nào cũng khẳng định chỉ sinh một. Nhưng sự thật là hai bé gái đã cùng ra đời vào ngày 4/10 năm đó, đặt tên là Gillian và Jennifer. Ông Pollock giật mình khi thấy Jennifer cũng có một vết bớt trên trán gần sống mũi, hệt như vết sẹo do ngã của bé Jacqueline đã chết, cũng ở vị trí đó, và cả cũng như Jacqueline, bé Jennifer có một nốt ruồi màu nâu ở vùng thắt lưng trái.
(Ảnh minh họa: Internet)
Khi nghiên cứu trường hợp này, tiến sĩ Ian Stevenson đã lấy mẫu xét nghiệm để xác định cặp song sinh này cùng trứng hay khác trứng. Kết quả: hai cô bé được tách ra từ một hợp tử duy nhất, nghĩa là có cùng một “bản sao di truyền”. Thế nhưng, trên người bé Gillian không có vết bớt hay nốt ruồi nào cả, còn 2 dấu hiệu này ở Jennifer thì giống người chị quá cố Jacqueline cả về kích thước, hình dáng lẫn vị trí.
Mặc dù ông bà Pollock không bao giờ nói với các con về những người chị đã chết, nhưng Gillian và Jennifer, trong thời gian từ 2 đến 4 tuổi, lại hay nhắc đến Joanna và Jacqueline. Chúng nhận ra ngay những đồ chơi cũ của hai chị và chơi một cách thành thạo, quen thuộc, dù lần đầu tiên trông thấy. Jennifer cũng dựa dẫm, “bám váy” chị là Gillian như Jacqueline thường ỷ lại vào Joanna trước đây.
Đến tuổi học viết, cô chị Gillian ngay từ lần đầu đã cầm bút thành thạo như người chị đã chết ở tuổi 11, còn Jennifer thì không.
Tiến sĩ Ian Stevenson theo dõi trường hợp này suốt 19 năm và nhận thấy, Gillian và Jennifer quên dần chuyện tiền kiếp, và đến năm 1985 thì hai cô không còn nhắc gì đến nữa.
--------
Nguồn: Kienthuc.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét