ĐÂU ĐÓ MỘT LÀN HƯƠNG
Khi, nắm tay em bước vào địa ngục
Ta có riêng nhau một cõi thiên đường
Ta yêu nhau giữa tư bề mai phục
Dẫu biết rằng tình rồi sẽ tha phương
Ta có riêng nhau một cõi thiên đường
Ta yêu nhau giữa tư bề mai phục
Dẫu biết rằng tình rồi sẽ tha phương
Vì, hồn em thanh khiết một làn hương
Ta đón nhận với vô vàn ân phúc
Em đến đây như bóng mát bên đường
Ta trú tạm, chờ xác thân rữa mục
Ta đón nhận với vô vàn ân phúc
Em đến đây như bóng mát bên đường
Ta trú tạm, chờ xác thân rữa mục
Hỡi dấu yêu ! hồn ta đầy uẩn khúc
Rất dại khờ .. khi, ngắm một giọt sương
Rất lơ ngơ giữa đôi bờ hư, thực
Và, ngạc nhiên trước những chuyện bình thường
Rất dại khờ .. khi, ngắm một giọt sương
Rất lơ ngơ giữa đôi bờ hư, thực
Và, ngạc nhiên trước những chuyện bình thường
Hỡi dấu yêu! đời quá đỗi vô thường
Sao vẫn hoang mang thiên đường, địa ngục?
Tình bây giờ, dù đã quá thê lương
Sao nỗi nhớ cứ quay về thôi thúc?
Sao vẫn hoang mang thiên đường, địa ngục?
Tình bây giờ, dù đã quá thê lương
Sao nỗi nhớ cứ quay về thôi thúc?
Ta, ngùi thắp muộn phiền giăng nghi ngút
Niệm tên em, vô vọng suốt mười phương
Mai, xuống phố ôm bình đi khất thực
Khuất trong hồn đâu đó một làn hương!
Niệm tên em, vô vọng suốt mười phương
Mai, xuống phố ôm bình đi khất thực
Khuất trong hồn đâu đó một làn hương!
------------------------------
Thơ: Vũ Ngọc Giao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét